18h Trời vừa chờ mờ tối,tiếng xe đạp thắng ngay trước cửa nhà tôi :" Két.....Anh Huy ơi có ở nhà không ? " - Tôi chạy ra và hỏi : "Trời ! Minh Anh..giờ này em đi qua đây làm gì nữa,sao không ở nhà mai mình đi sớm rồi còn gì " ." Em qua coi anh có chuẩn bị đồ đầy đủ chưa...hj hj " - Minh Anh đáp lời.
- Thôi em về đi,trời tối rồi con gái ra đường nguy hiểm lắm.b-) (Anh Huy)
- Có mấy trăm mét mà nguy hiểm gì anh ....(Minh Anh)
- Anh nghe đài phát thanh nói tối nay mưa lớn...thui anh đưa em về...mai còn đi lên Tp thi nữa chứ.
- Dạ em về một mình cũng đươc mà anh...có sao đâu..làm như người ta là con nít vậy...xí...
Vậy là em lấy xe chạy thẳng về hướng nhà mình...trời đã chuyển mưa,tiếng sét rầm rầm làm tôi không thể quên được cái đêm đó.
Sáng hôm sau,như lời hẹn tôi ra đầu xóm để chờ em ra.bất chợ nghe tiếng bàn tán của những người dân trong làng : Có một xác cô gái chết ở gần nhà em.Tôi như cảm thấy bất an,liền chạy đến chỗ đó xem như thế nào.Đám đông chen lấn nhau xem xác chết,tôi vất vả lắm mới chen vào được.
Như chết điếng !.Trời oi người nằm ở dưới đát kia không một mảnh vải che thân.Minh Anh..trời ơi...Minh Anh,nước mắt tôi bõng dưng tuôn trào.Tôi thét gào trong đám đông : Ai ....Ai đã ác độc như thế..sao lại giết Minh Anh của tôi...".
Đó là những ký ức mà tôi không thể nào quên được,tôi mất người yêu một cách đau đớn.
Tôi và Minh Anh lớn lên cùng nhau ở một vùng quê nghèo,dân cư thưa thớt,gia đình hai bên rất thân với nhau.Cha tôi và cha cô ấy đã từng chiến đấu bên nhau và cũng đã từng hứa với nhau sau này sẽ làm xui gia với nhau.
Nhà của cả hai cách nhau vài trăm mét,từ nhỏ cả hai đã đi học cùng nhau,cùng nhau tắm mưa,cùng nhau chơi trò chú rễ cô dâu..thời gian trôi qua cấp 1 rồi lên cấp II & III.Chúng tôi vẫn học cùng nhau,bao kỷ niệm đẹp cùng có nhau,chúng tôi đã hứa với nhau...sau khi tốt nghiêp Đại Học chúng tôi sẽ làm đám cưới.
Chúng tôi được nhận được giấy báo thi Đại Học,mừng lắm cả hai báo cho gia đình và chuẩn bị tư trang khăn gói lên Sài Gòn thi Đại Học,nhưng ước nguyện của cả hai không thành hiện thực.
Kể từ cái ngày ấy.Tôi rời quê hương lên Sài gòn ăn học,tôi không thi vào trường Kinh Tế như đã từng hứa với em,nơi tôi sẽ học là Trường Công An Nhân Dân,bởi vì sao tôi phá đi lời thề ư.Chắc các bạn cũng biết mà đúng không.
Tôi luôn là sinh viên xuất sắc của trường với các kỳ thi năm với số điểm rất cao và luôn được bạn bè thầy cô yêu mến,số lượng bạn bè của tôi cũng được nhân lên gấp nhiều lần.Năm nào sau khi được nghỉ hè tôi cũng về thăp hương cho em,rồi báo cho em biết những gì tôi đã trãi qua ở trường học.Tôi biết em vui lắm khi tôi luôn là sinh viên xuất sắc.Để em an nghỉ nơi chính suối thật bình an.tôi luôn chăm chỉ học hành với quyết tâm trã thù cho em bằng cách chính đáng nhất.
Rồi ngày tốt nghiệp cũng gần đến : tôi được tốt nghiệp loại giỏi với quân hàm : Trung Úy và được điều về phòng cảnh sát điều tra tội phạm...
Hôm ấy tôi cùng đám bạn cùng trường đi dạo phố ăn mừng kết quả học tập sau mấy năm trời,cả đám chơi thân với nhau lắm,cười giỡn bên nhau khi còn ở ghế giảng đường.Đang ngồi uống cafe thì một thằng bạn trong nhóm chỉ qua bên kia đường.
Ê Huy,con bé kia xinh ghê mày.
Tôi đưa mắt sang - Đâu mậy ,ai đâu.
Một cô bé có dáng người rất đẹp và dễ thương đang mua trái cây bên đường.Cô mặc môt cái váy xanh da trời rất đẹp,đầu đội mọt chén nón xòe rất to.Cả bọn bên này hò reo chọc cô gái.Thế là ánh mắt ấy nhìn sang bên này.
Trong tôi lúc này có một cảm giác rất khác thường,rung rung..cô gái ấy có khuôn mặt rất giống với Minh Anh,có lẽ tôi nhìn nhầm hay chăng,tôi lièn nhảy khỏi ghế va chạy sang bên kia đường,nhưng vì xe đông quá tôi đành đứng lại bên này chờ xe hết mới dám qua.Đoàn xe qua khỏi thì cô gái cũng biến mất.Tôi lại trở về chỗ ngồi,trong đầu cứ nghĩ chắc mình nhớ cô ấy quá nên mới liên tưởng như vậy.
Sau chầu cafe tâm sự cả mấy tiếng đồng hồ rồi đến chầu ăn uống.Cả bọn kéo nhau đến quán ăn mà vẫn thường hay đến,đang đi trên đường thì nghe tiếng xe cứu hỏa hú inh ỏi.Cả bọn nổi máu hình sự lên chạy theo chiếc xe cứu hỏa đến khu vực đang cháy.
Ký túc xá trường đại học Ngoại Thương là nơi phát cháy.rất đông người dân đến xem,công việc cứu lửa rất nguy hiểm,thế là cả bọn bàn với nhau sẽ hỗ trợ mấy anh công an PCCC.Cả bọn chạy vào khu vực cháy thì bị các anh làm NV bảo ra khỏi hiện trường vì không có phận sư,sau những phút giải thích và đưa ra thẻ công an,chúng tôi mới được các anh cho phụ giúp cứu người.
Vì là ngày nghỉ nên sinh viên ở ký xá rất đông,và đa số lại là nữ,tôi cùng các anh em chung nhóm đã cứu rất nhiều người,chạy lên chạy xuống đưa người ra xe cấp cứu.Mãi cứu người nên tôi quên đi sức mình,tôi ngất xĩu khi đưa người cuối cùng ra xe cấp cứu và rồi tôi cũng lên xe đi cấp cứu
Nẳm trên giường hồi sức tôi cảm thấy rất mệt và nóng rát toàn thân,quay qua quay lại tôi thấy giường bên cũng có người nằm,gia đình nạn nhân cũng có mặt ở đó.Khi thấy tôi hồi tĩnh gia đình nạn nhân đó bước qua bắt tay tôi và cảm ơn tôi hết lời.......thì ra
Người tôi cứu cuối cùng là em - cô gái mà tôi gặp cách đây vài tiếng đồng hồ.cô là sinh viên năm cuối của ĐH Ngoại Thương.Điều đáng nói ở đây là em có một khuôn mặt rất giống với Minh Anh người yêu đã mất của tôi và tên cô ấy cũng gần giống với Minh Anh..cô ấy là Minh An.Gia đình bên đó cũng xin số tôi va cho tôi số điện thoại để sau này mở tiệc đền ơn cho tôi.Tôi vui như bắt được vàng,niềm vui khó tả jống như tôi đang trở về cái thời xưa với Minh Anh.
1 Tuần sau gia đình kia liên lạc với tôi và ngõ ý mời tôi đến tham dự tiệc ăn mừng Minh An tai qua nạn khỏi.Sau bữa tiệc tôi cũng đã xin phép gia đình là được lui tới thường xuyên với Minh An và được chấp thuận.Sau những ca trực của tôi,thời gian còn lại tôi dành cho Minh An - Mặc dù trong thâm tâm tôi không thể nào quên được Minh Anh,chắc có lẽ hình ảnh Minh Anh quá sâu nặng nên hôm nay gặp được Minh An tôi dường như đánh mất chính mình,lý trí của tôi rối cả lên
Cả hai quen nhau được 1 năm thì Minh An cũng đã tốt nghiệp Đại Học và gia đình cô ấy lại mở tiệc ăn mừng.Hôm ấy tôi mặc trang phục quần tây áo sơ mi trắng đến nhà bạn gái dự tiệc.Bữa tiệc vui lắm...và phần vui nhất là màn lấy bánh kem chọi nhau,quần áo tôi đã dính đầy kem và mẹ của Minh An gợi ý tôi thay đồ và dắt tôi đến phòng của ba mẹ Minh An chọn đồ thay.Căn phòng rất rộng và đẹp,bên trong có một tủ kiếng đựng trang phục của bác trai.lựa mãi ko có bộ nào vừa với tôi,còn lại một bộ là nằm trong bọc kiếng (ny lông),và mẹ của Minh Anh cũng lấy bộ đó ra cho tôi mặc và nói với tôi rằng ,bộ đồ này là do Minh An mua tặng ba cô ấy.Tôi ngần ngại không dám mặt thì Minh An chạy vào bảo cứ mặc đi không sao đâu..
Nhưng ngặt nỗi cái áo chỉ có 2 cái nút làm sao mà mặc.thế là tôi đành phải ở trần
Thời gian này tôi được ban lảnh đạo cho nghỉ phép năm.tôi lại về quê thăm gia đình và ra mộ Minh Anh thắp hương cho cô ấy.Tôi trở về và sang bên công an huyện lục lại hồ sơ cái chết của Minh Anh,tôi được lảnh đạo công an huyện giúp đỡ rất nhiệt tình và giao bản sao hồ sơ vụ an cho tôi nghiên cứu.
Trong cái túi ấy tôi lấy ra gồm có những biên bản vụ việc và hai cái nút áo màu xanh là tang vật.Tôi trở về nơi làm việc và tiếp tục phân tích,đang ngồi suy nghĩ thì thấy cái nút áo này ở rất quen.Tôi lại nhớ đến hôm dự tiệc nhà Minh An, chiếc áo mà Minh An bắt tôi mặc,gọi điện hỏi thăm cô ấy,nói chuyện điện thoại thì tôi có hỏi về nguồn góc về cái áo mà Minh An mua tặng ba cô ấy cách đây 6 năm.
Sáng hôm sau tôi ra khu vực chợ Tân Bình là nơi cung cấp phụ kiện may mặc hàng đầu Tphcm,lân la đi hỏi mua cái nút áo mà tôi đang có thì nhận được câu trả lời từ một người có thâm niên trong ngành may mặc rằng hàng này đã qua thời rồi khoảng 5 6 năm gì đó.
Trong đầu tôi lóe lên những suy nghĩ của một nhà thám tử.Tôi chạy xe đến thẳng nhà Minh An.
Thưa Bác có Minh An ở nhà không ạ - Tôi hỏi ba Minh An
Hai mẹ con nó đi shopping rồi Huy ,con vào nhà chơi đi chút nữa hai má con nó về bây h. - ba Minh An đáp.
thế là tôi cùng ông ấy trò chuyện ca tiếng đồng hồ.lấy cớ đi vệ sinh tôi lẻn vào phòng của ba mẹ Minh An rồi lấy cái nút áo ra so sánh.100% điểm tương đồng giữa hai cái nít áo.tôi đã lấy đi một cái nút từ cái áo,rồi cất vào túi.Trở ra như không có chuyện gì.tôi và bác trai tiêp tục trò chuyện.Toi cũng kể với bác trai rằng tôi có một người bạn đã mất rất giống với Minh An con của bác.
Qua những lời kể của bác trai ngày xưa ông cũng hay về quê của ỗng để thăm họ hàng và cái vùng quê ấy cũng là quê của tôi và Minh Anh.Tôi thât sự bất ngờ và ngay lập tức nghiệp vụ của tôi trỗi dậy.Tôi hỏi :
- Mấy năm nay bác ngủ có ngon không vậy bác " - câu hỏi của tôi làm ông khựng lại,nét mặt biến sắc.
- Sao con lại hỏi vậy ? - Bác trai đáp lời.
sau những câu hỏi của tôi làm ông biến sắc mồ hôi nhễ nhại.Ông xin phép đi vệ sinh.trong tôi dường như đã có câu trả lời về cái chết của Minh Anh.
10 phút sau ông trở ra và bảo tôi rằng :
- " Con à.bác biết con làm công an,nhưng bác cũng muốn kể với con một chuyện..vì thời gian vừa qua bác không tài nào yên giấc được,nay có con bác muốn tâm sự với con,chuyện này bác đã giấu rất kỹ và không kể cho bất kỳ ai,kể cả hai mẹ con nó "...........
Tôi trở về nhà và vẫn đi làm bình thường...hôm sau tôi gọi Minh An đi chơi với tôi,cả hai đã có được một ngày thật vui vẽ,đến cuối ngày tôi đã hỏi Minh An rằng :
- Em à nếu sau này,anh làm chuyện gì đó mà có lôiĩ với em thì sao.
- Anh khờ quá à .Bất kỳ chuyện gì em cũng có thể tha thứ cho anh mà, với lại anh là người cứu mạng em mà.Em yêu anh lắm Huy ơi. - Cô ấy đáp.
1 tuần sau khi báo cáo vụ việc lên lảnh đạo công an Tphcm.
8h sáng công an Tphcm phối hợp với công an quê tôi có mặt tại căn nhà của Minh Anh,sau khi đọc lệnh khám xét và mời ba của Minh An về điều tra vụ án : Cưỡng Hiếp Giết Người.
Minh An và mẹ cô ấy đã ôm nhau khóc rất nhiều,trớ trêu thay tôi lại là người đọc lệnh khám xét.
Minh An vửa khóc vừa nói :
- "Thì ra chuyện mà anh hỏi em hôm ấy là chuyện này đó sao ?.Anh ác lắm,người này là ba của em mà...hu hu."
Trước khi ra xe..ba của Minh An đã nói : " Nếu ba có chuyện gì thì con hãy chăm sóc mẹ con nhé, ba có tội thì ba phải chịu tội trước luật pháp thôi con à " .
Trở về quê sau khi vụ án đã khép lại thành công.Tôi lại ra nơi mà Minh Anh đã nằm xuống và cầu nguyện cho Minh Anh,như vậy là tôi cũng đã trã được thù cho Minh Anh bằng chính công lý của luật pháp.
................................
Một năm sau khi vụ việc đó xảy ra,tôi và Minh An không còn liên lạc với nhau nữa.nhưng tôi rất nhớ cô ấy,mặc dù như vậy nhưng tôi vẫn lén đi ngang nhà cô ấy để nhìn cô ấy..nhưng hai mẹ con đã bán nhà đi rất lâu rồi.
Cảm giác cô đơn trong tôi lại ùa về sau khi mất cả hai người con gái mình yêu.Tôi lang thang trên nhưng nơi mà tôi và Minh An hay đến.chỉ mong nhớ lại những kỷ niệm đẹp đã qua.đang đứng ở bờ sông đầy kỷ niệm thì tôi nghe một giong nói rất quen.
- " Anh khờ quá à .Bất kỳ chuyện gì em cũng có thể tha thứ cho anh mà, với lại anh là người cứu mạng em mà.Em yêu anh lắm Huy ơi. "- Tôi quay lại và nhìn thấy Minh An
Cảm giác vui mừng,lo sợ của tôi đan xen lẫn nhau.
- " Trời Minh An em đó hả,em bỏ đi đâu mà anh kiếm quá trời vậy " - Tôi hỏi.
- "E và mẹ bùn quá nên bán nhà sang nước ngoài ở rồi anh."
Rồi tôi và cô ấy đã có một buổi nói chuyện ở quán cafe mà hai đứa vẫn thường hay uống.
.....................................
Tôi hôm sau tôi có mặt ở trước khách sạn của Minh An đang ở cùng đám bạn học chung trường ngày ấy ....
Khi tôi alo cho Minh An bảo anh muốn gặp em ở dưới sảnh khách sạn,khi cô ấy xuất hiện thì một cảnh tượng rất lảng mạn được diễn ra.Điện ở sảnh khách sạn đã cúp theo ý dàn dựng từ trước.những ngọn nến hồng được thắp lên từ những người bạn của tôi.tay tôi cầm một tấm bảng điện có ghi dòng chữ :
"Minh An ! Anh Yêu Em - Tha Thứ Cho Anh - Hãy Cho Anh Được Ở Bên Em Mãi Mãi Nhé EM ".
rất đông người chứng kiến và họ đã dành cho tôi và cô ấy những tràn pháo tay và hô rât to :
" Hun điiiii.....Hun điiiiii"
Và rồi cô ấy bước đến bên tôi...nước mắt lăn dài trên má..... " Huy à em rất yêu anh,đừng làm rời xa em thêm một lần nào nữa anh nhé ".
Câu Chuyện của mình các bạn nghĩ nếu làm phim thì thế nào .....rất mong được các bạn đóng góp
Bravo kug tam tam
Kug hay nkug kem pan hap dan
Tuyet voj
Giog phjm han quoc' qua' nhj?..Nhug k co oanh nhau nhj?..Hoj uot' at'
Hay wa.wa hay
Kung lang mang
wa hay
Te qua/
chuyen nay nghe rat vo li
ke nghe hoi nhan\ chan/